Con học cách đối xử với con thông qua cách mình đối xử với mình
Câu chuyện này xảy ra cũng khá lâu rồi.
Khoảng 1 năm trước, khi mình vừa nghỉ công việc cũ để “nghỉ hưu”. Thời điểm đó mình loay hoay lắm – cứ xoay qua xoay lại giữa những câu hỏi: “Mình thích gì? Mình muốn gì? Rồi mình sẽ làm gì tiếp theo?”
Không lẽ chỉ ngồi chơi thô? Nhưng làm 8–6 ở công sở thì mình cũng không muốn nữa. Thế là mấy tháng liền mình làm tất cả những điều mình muốn làm – học cái này, thử cái kia. Nhưng càng làm, mình càng cảm thấy như mình đang “chạy vòng vòng”. Không thấy hướng. Không thấy thành quả. Và rồi mình nản. Buông. Chuyển sang cái mới.
Thật ra mọi chuyện vẫn trong bóng tối…nếu như mình không nhận ra cái giọng nói bên trong mình thỉnh thoảng lại thì thầm câu này: “Trời ơi, đổi liên tục vậy thì bao giờ mới được như người ta nhỉ?”
Cái cảm giác ganh tỵ, lo lắng ấy không ập đến ồn ào đâu. Nó chỉ âm ỉ như một cái gai nhỏ, lâu lâu nhói lên một cái, làm mình bất an. Cứ thế mình sống với cái cảm giác “chưa đủ”, “chưa bằng ai” khoản mấy tháng sau nghỉ việc…
Ở một câu chuyện khác…
Hugo – con trai mình – lúc đó chuẩn bị vào lớp 5. Mình tìm được cho con một ngôi trường rất phù hợp. Nhưng chương trình lớp 5 khá nặng, mà nền tảng của con thì hổng từ trước. Chạy theo các bạn là cả một hành trình.
Mỗi ngày, mình đều động viên:
“Không sao đâu Hugo. Con chỉ cần tiến bộ hơn hôm qua một chút thôi. Không cần so sánh với ai.”
Điểm cao hay thấp, mình vẫn giữ đúng câu đó. Nhưng rồi một hôm, trước kỳ thi HK1, Hugo hỏi:
“Mẹ… nếu con bị điểm kém thì sao mẹ?”
Mình hơi bất ngờ: “Ủa sao con hỏi vậy?”
“Mẹ có giận không?”
Mình nói: “Sao mẹ lại giận? Mình đã nói rồi mà: không quan trọng điểm. Chỉ cần con tiến bộ hơn hôm qua.”
Hugo không nói gì thêm, nhưng đôi mắt con…Mình cảm được con chưa thật sự yên tâm.
Hôm sau, mình hỏi con: “Hugo, hôm nay con tiến bộ hơn hôm qua chỗ nào?”
Con nói nhỏ: “Con không biết nữa…”
Rồi lâu sau nói thêm: “Con bị cô la. Bài đó ai làm cũng được… mà con làm không được.”
Mình lại nói lại thông điệp cũ: “Không sao hết. Hôm nay chưa làm được thì mai làm được.”
Nhưng trong lòng mình bắt đầu nảy ra một dấu hỏi:
Mình nói rất nhất quán. Vậy sao con vẫn hoang mang?
Rồi một tối khác…
Mình tâm sự với con gái – Lily.
“Lily biết không, dạo này mẹ hơi hoang mang. Mẹ không chắc mẹ đang làm tốt. Cảm giác làm hoài mà chưa thành công. Đăng bài chẳng ai like cũng hơi buồn… con vô like TikTok cho mẹ đi.”
Lily hỏi: “Vậy mẹ sợ cái gì?”
Mình im một chút rồi nói: “Chắc sợ thất bại… sợ không được như ý.”
Lily cười: “Có sao đâu mẹ. Con với Hugo thất bại hoài mà.”
Hugo nghe thấy, quay lại nhìn mình. Và ngay khoảnh khắc ấy… Như có một mảnh ghép rơi “cạch” vào đúng vị trí.
Mình nhớ lại những bài kiểm tra điểm thấp.Những hôm con bị cô la. Những lần con không dám sai. Và mình chợt nhận ra:
Con đối xử với chính mình theo cách cha mẹ đối xử với bản thân.
Không phải cách mình đối xử với con. Mà là cách mình đối xử với chính mình.
Mình nói “đừng so sánh”… nhưng mình lại so sánh mình mỗi ngày.
Mình nói “chỉ cần tiến bộ hơn hôm qua”… nhưng mình lại tự trách mình vì chưa “bằng ai”.
Mình nói “không sao nếu thất bại”… nhưng sâu bên trong mình lại rất sợ thất bại.
Không phải con không hiểu lời mình nói. Con hiểu chứ. Nhưng con hoang mang vì thấy cách mẹ sống ngược lại với những gì mẹ dạy.
Con không biết tin lời nào: Lời mẹ nói? Hay cách mẹ tự đối xử với bản thân?
Khoảnh khắc đó, mình im lặng. Không phải vì buồn – mà vì mình tỉnh.
Sau đó: Mình bắt đầu hành trình làm parenting coach. Mỗi ngày mình cặm cụi làm những điều mình tin. Không còn nhìn ra ngoài, nhiều hơn nhìn vào bên trong. Không còn quan tâm quá nhiều đến ánh nhìn hay tiếng nói của người khác.
Và thật kỳ lạ… Khi năng lượng của mình chuyển từ lo lắng sang tung tăng làm điều mình chọn, thì Hugo cũng thay đổi.
Con không còn nhắc đến so sánh hay điểm số cũng không còn cảm giác lo lắng hay hoang mang về những kỳ thi. Thỉnh thoảng con còn chạy lại khoe: “Hôm nay con có achievement nè mẹ!”
Mình nghe câu đó mà tim ấm đến lạ. Vì mình thấy rõ:
Khi mình chữa lành cách mình đối xử với chính mình, con tự nhiên biết cách đối xử dịu dàng với chính con.
Không cần mình nhắc. Không cần mình dạy lại quá nhiều. Con nhìn mình – và học cách tự tin vào chính con.
Cảm giác đó… thật trọn vẹn.
—————
Thông qua câu chuyện của Phương, có lẽ bạn bắt gặp hình ảnh mình đâu đó cũng như vậy. Hy vọng câu chuyện này là khoản dừng lại để bạn nhận ra đâu là thông điệp bạn đang thật sự truyền tải cho con mỗi ngày thông qua cái cách mà bạn đối xử với bản thân.
Hy vọng đây cũng là lúc bạn có thể chậm lại để lắng nghe, để thay đổi để trở thành tấm gương yêu mình - để con cũng học cách yêu con thông qua cách bạn yêu bạn.
Phương - parenting coach & là một bà mẹ

